Trước khi Tu chính án thứ 16 được phê chuẩn vào năm 1913, Hoa Kỳ không có thuế thu nhập thường trực áp dụng lên công dân. Trước thời điểm này, nguồn thu ngân sách quốc gia chủ yếu dựa trên thuế gián thu như thuế tiêu thụ đặc biệt và thuế nhập khẩu. Chính phủ thời đó chủ yếu sử dụng các hình thức thu ngân sách không phải là thuế thu nhập cá nhân, đảm bảo việc thu thuế không tác động trực tiếp đến thu nhập của người dân.
Với việc thiếu nguồn thu từ thuế thu nhập, quốc gia phải tìm kiếm các cách khác để đáp ứng nhu cầu chi tiêu công cộng. Điều này bao gồm cả việc phát hành trái phiếu chiến tranh hay tăng thuế hàng hóa và dịch vụ. Mặc dù có một số lần thuế thu nhập được áp dụng tạm thời, nhưng chúng thường không kéo dài lâu. Việc phê chuẩn Tu chính án thứ 16 đã đánh dấu một bước ngoặt quan trọng, cho phép áp dụng thuế thu nhập liên bang thường trực, mở ra một kỷ nguyên mới trong cơ cấu tài chính của Hoa Kỳ.
Tu chính án thứ 16 đã thay đổi căn bản nguồn thu thuế, tạo điều kiện cho sự phát triển của hệ thống tài chính quốc gia bền vững hơn. Nhờ đó, chính phủ có thể tăng cường ổn định kinh tế và tài trợ cho các chương trình công ích đa dạng, như an ninh social và hạ tầng cơ sở.